Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

Em buông tay nỗi buồn đi nhé!

Ngoan nhé em, buông tay nỗi buồn đi, em sẽ thấy cuộc sống của mình vẫn đang chảy trôi và khoác lên một sắc màu tươi sáng khác. bổ sung vitamin | vitamin cho bé

Đêm muộn, nhởn nhơ vài vòng khói trắng với ly café đen đặc, thấy màn hình nháy nháy lên tin nhắn của em phía bên góc phải, chấm tròn màu xanh như tít mắt cười, mà dòng chữ em viết thì buồn thiu, thêm cái icon xị mặt xuống.

“Anh ơi, em chia tay rồi!”

Thong thả viết cho em dăm ba chữ, ngụ ý là: đừng than thở với riêng ai khi em buồn, vì nỗi buồn là của em, giải quyết nó đi, nghe chưa!

Sáng hôm sau bắt gặp em ở công ty, đôi mắt tròn ngấn nước. Không cầm khăn giấy, không lại gần ủi an, chỉ nhấc điện thoại nhắn cho em một tin vẻn vẹn.

“Nếu còn buồn, đừng đi làm nữa! Vứt hết tất cả mà đi chơi với nỗi buồn của em, nghe chưa!”

Con gái sau khi chia tay cảm giác như cả thế giới này sụp đổ. Anh người yêu vẫn ngỡ là siêu anh hùng giải cứu thế giới tất nhiên đã biến mất tăm, lặn không sủi bọt. Chuyện tình yêu ấy mà, nói dễ thì dễ, mà khó cũng khó vô cùng. Giống như nắm cát trong tay, càng nắm chặt thì cát càng chảy trôi đi hết. Em giữ mối dây diều mà giữ căng, diều tự khắc đứt dây…
 


Chiều tan sở, dắt tay em ra một góc quán vắng gọi café nhâm nhi nhạc Trịnh. Đôi mắt em xoe tròn, tưởng suýt khóc vì trong đó dâng lên đầy nước. Nhưng nói dăm ba câu chuyện mua vui, em nhoẻn cười, thấy lòng vơi đi nhiều lắm!

Em à, chớ có buồn vì những điều vụn vỡ không còn cách nào chắp vá cho tròn vẹn nữa! Cuộc sống của em chắc chắn sẽ gặp một ai đó xứng đáng và phù hợp. Hãy tin rằng người đó đợi em, ở một khoảng không xa xôi, chỉ cần khi tìm được em sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất.

Sau khi chia tay, cách thường làm của các cô gái là kể lể chuyện đau thương, tơ vương với chuỗi ngày kỉ niệm và mong ngóng ngày anh người yêu sẽ quay trở về… Thật sự thì, đừng cố chấp buộc mình vào một vài sợi dây cảm xúc. Em hãy khóc khi buồn, khóc thật nhiều để nước mắt trôi tuột những chuyện không vui. Nhưng khóc xong rồi, nhoẻn cười lên em nhé! Thay vì ngồi thẫn thờ mong nhớ và để trái tim nhỏ giày vò bản thân, em hãy chăm sóc lấy mình, bồi đắp cho mình đủ những gì em mong muốn. Người ta vẫn nói, điều tồi tệ nhất là ghét bỏ và quan tâm cho bản thân mình không đủ nhiều đấy, em biết không?

Con gái ấy mà, có cười mới xinh mới duyên em ạ! Ngoan nhé em, buông tay nỗi buồn đi, em sẽ thấy cuộc sống của mình vẫn đang chảy trôi và khoác lên một sắc màu tươi sáng khác. Một khi em đủ can đảm buông tay nỗi buồn, niềm vui sẽ tìm đến với em nhanh thôi!

Chẳng thế mà, mấy ngày không lâu sau đó, có cô gái vụng dại gửi đi một dòng tin nhắn, chấm tròn màu xanh cười tít, người đối diện màn hình cũng cười tít:

“Anh, em buông tay nỗi buồn ra rồi đó! Hôm nay em vui nhiều…

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

Tháng Năm, viết cho mùa ở lại

Tháng năm không ở lại đâu. Nhưng tháng Năm vẫn luôn ở lại. Mãi mãi. bổ sung vitamin | vitamin cho bé

Tháng Năm, thấy phập phồng trong lồng ngực một cảm giác rất lạ: nhoi nhói, hồi hộp, lặng im và mằn mặn. Ai đó nhắc nhỏm mùa chia tay. Không, không, chẳng phải chia tay đâu, đúng vậy chứ? Vậy nên, cố gắng đặt bút viết cho một tháng Năm mùa ở lại…
 
Tháng Năm, ở lại đó, nụ cười này, ánh mắt kia, giọng nói nọ của bạn bè tôi. Những buổi trưa đạp xe vội ra cổng trường mua bánh mỳ hay gói xôi ăn tạm để nhanh vào học đầu chiều, rồi rút cục vẫn bị muộn vì mải la cà cóc dầm, xoài dầm, nem chua rán... Bị cô mắng, nhưng chẳng dám cãi lại đâu. Cả lớp cười trêu chọc, chỉ biết ngại ngùng đứng nép vào nhau. Ai đó nói rằng học trò bây giờ khác lắm, nhưng hình như vẫn là học trò của muôn đời vẫn thế. Ký ức học trò của những lần muộn học ở lại mãi…
 
Tháng Năm, ở lại đó, mối tình ngây ngô đầu đời của một tình yêu chớm ngỏ. Bắt đầu vào một ngày hè nắng dịu, rồi vào một ngày đầu hạ nắng hanh, vạt nắng trong hong vỡ những ưu phiền. Cứ thế, một nỗi lòng khép lại. Ký ức đầu đời của những cảm xúc không tên không tuổi, nhưng ăm ắp nỗi nhớ. Cho một kỷ niệm không rõ hình hài, mà ở lại mãi trong lòng đấy thôi.
Tháng Năm, ở lại đó, những chồng sách cồng kềnh to nặng. Nhớ hết không sách vở nói điều gì, chỉ nhớ ở trang này, thức khuya dậy sớm nên ngủ gật, bị cô gọi kiểm tra miệng. Lại ở trang kia, bị thằng bạn chí cốt vẽ bậy, mà vẽ khéo thế nào mà cô bạn bàn trên lại “mê” ngay cơ… Hay là cuốn vở này được chép tỉ mỉ, bút xanh bút đỏ bút vàng đủ cả, vì thế mới là con gái chứ… Lớn lên, rồi sẽ lại được đọc thêm nhiều cuốn sách, nhưng còn ai sẽ tiếp tục đồng hành? Trang sách ở lại, áp mặt vào những trang sách cũ kỹ, thấy ngày vẫn vùn vụt trôi qua, chỉ có một thời “sách vở vui vẻ nhất cuộc đời” ở lại mãi…
 
Tháng Năm, ở lại đó, những sắc hoa của gương mặt phố. Bằng lăng ngả tím, phượng thẫm nhuộm sắc đỏ. Có ai thắc mắc không, rằng mùa chia ly lại có những loài hoa rực rỡ như vậy. Vì kỷ niệm không phai nhạt được, để vào một ngày nào đó, vội phóng xe vi vút trên đường, vẫn kịp ngoảnh lại nhìn thấy chiếc phù hiệu thân quen.
 
Và trái tim lại kịp rực đỏ, cho một mùa đi qua ở lại.
 
Chỉ là bấy nhiêu thôi, vài cóp nhặt trong trí nhớ vào một tối tháng năm trời trong gió nhẹ. Ngày mai ra đường, trời có thể nổi gió, hoặc nắng hắt nhẹ tóc, hay là vài giọt mưa thấm nhẹ áo khiên bản thân rùng mình? Chẳng ai đoán trước được thời tiết, cũng như chẳng ai từng đoán được rằng, tháng Năm lại lưu luyến ở lại lâu đến thế, trong mắt, trong tim, trong tay, trong tâm hồn nhỏ…
 
Tháng năm không ở lại đâu. Nhưng tháng Năm vẫn luôn ở lại. Mãi mãi.